ta có chút buồn không thể cho ai
dẫu với em kia bỏ đời đứng chực
(trời xanh thẳm – mái chiều cong vuốt
một chùm mây trắng ngẩn cuối non đoài)
ta có chút buồn không thể cho ai
cả với tình yêu một đời van vỉ
(mùa lá hết - bất bình, gió xé
con chim rồi nhảy nhót cành khô)
ta có chút buồn rất mới mà xưa
rất thuộc về em mà lòng em mờ mịt
như xế nắng, em đi – tà áo khép
con mắt vừa trở sóng – lênh đênh ?
khổ vô cùng : chực suốt đời em
khi nỗi buồn ta sững sờ hoá đá…